Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2011

Mỹ có một nền văn hoá không? Paul Craig Roberts

Dong Son's pictureMỹ có một nền văn hoá không?
Paul Craig Roberts

Nền văn hóa của Mỹ được cho là một nền văn hóa tuổi trẻ, nó được định nghĩa dưới dạng những trò giải trí như: tình dục, nhạc trẻ hoặc thể nhạc tương đương hiện tại của nó, những trò chơi điện toán bạo lực trên màn hình, trò thể thao, và những chương trình truyền hình đem đời tư lên màn ảnh .  Cái văn hóa này đã chuyển đổi đất nước Mỹ và xem bộ sẽ chuyển đổi phần còn lại của cả thế giới luôn.  Thậm chí có những dấu hiệu cho thấy lớp trẻ phi tôn giáo bên Ả Rập và Iran không mong chờ gì hơn là khi được giải phóng thì sẽ dự phần tham gia vào nền văn hóa nhạc trẻ - khiêu dâm băng hoại này.
Nền văn hoá cũ của Mỹ như - một chính phủ trách nhiệm, qui tắc luật pháp và luật giả định vô tội, tôn trọng người khác, tôn trọng các nguyên tắc, và tôn trọng phong cách cư xử - đã bị đẩy ra lề  đường rồi. Nhiều người Mỹ, đặc biệt là những người trẻ hơn, chẳng ý thức được những gì họ bị mất, bởi vì họ chưa hề biết rõ giá trị những gì họ có.
Điều này lại được lôi về với Tôi một lần nữa do một số câu trả lời của độc giả đối với các bài viết gần đây của tôi trong đó tôi đã chỉ ra rằng ông Strauss-Kahn, giám đốc IMF (nay đã từ chức) bị buộc tội tấn công tình dục đến một cô nhân viên hầu phòng khách sạn, và ông ta đã bị từ chối các thủ tục pháp lý về luật giả định vô tội.  Tôi đã chỉ ra rằng nguyên tắc pháp lý của sự vô tội cho đến khi bị chứng minh là có tội của ông Strauss-Kahn đã bị vi phạm bởi cảnh sát và các phương tiện truyền thong, không những chỉ là trước khi ông bị xét xử mà còn cả trước khi ông bị cáo trạng buộc tội.
Từ những bài phản hồi của độc giả, tôi học được rằng có những độc giả thậm chí không biết rằng một kẻ tình nghi phạm tội là một người vô tội cho đến khi bị kết án có tội bởi bằng chứng trong một phiên xử công khai.  Một độc giả đã dám viết rằng, "nếu ông ta không có tội, ông ta sẽ không bị buộc tội như vậy."  Và một số độc giả nghĩ rằng qua những lời định nghĩa qui tắc luật pháp của sự "giả định vô tội", Tôi đã nói rằng Strauss-Kahn là người vô tội.  Tôi bị cáo buộc là một người thù ghét phụ nữ và nhận được vô số các bài giảng về nữ quyền.  Rõ là có một số phụ nữ Mỹ quen thuộc nhiều với những bài kinh kệ về quyền phụ nữ hơn là với nền tảng các nguyên tắc pháp lý của xã hội chúng ta.
Nhiều đọc giả nam giới cũng bị nhầm lẫn giữa lời bảo vệ của tôi về sự giả định vô tội với cái bảo vệ cho Strauss-Kahn, hoặc nếu họ có biết về qui tắc luật pháp "sẽ luôn là vô tội cho đến khi bị chứng minh là có tội," nhưng họ chẳng quan tâm.  Những người trong nhóm cực hữu muốn nhìn Strauss-Kahn bị loại ra ngoài chính trường bởi vì ông ta là một ứng cử viên đảng xã hội Pháp đang có khả năng đánh bại con rối của Mỹ, tên Tổng thống Sarkozy, trong cuộc bầu cử tổng thống Pháp sắp đến.  Với Sarkozy, Hoa Thịnh Đốn cuối cùng đã có một tổng thống Pháp từ bỏ tất cả các quan tâm đến một chính sách ngoại giao độc lập hoặc bán độc lập của Pháp.  Tôi quên không nhận ra rằng nếu chúng ta bị mất Sarkozy, người Pháp có thể sẽ đão ngược trở lại không cùng tham gia với chúng ta trong cuộc xâm lược Lybia, vì họ đã không chịu làm gì khi chúng ta muốn bắt cho được Saddam Hussein?  Với tên Sarkozy, Pháp đang thực hiện việc đấu thầu cho chúng ta tại Libya.  Mắc chứng gì trên đời này tôi lại nghĩ rằng Strauss-Kahn và một số nguyên tắc luật pháp ngớ ngẩn như sư giả định vô tội mà lại quan trọng hơn sự hỗ trợ của Pháp đối với cuộc chiến xâm lược của chúng ta vào Lybia?
Và cũng có khối người trong nhóm cực tả sẽ rất dễ dàng thờ ơ với một nguyên tắc pháp lý bảo vệ người vô tội.  Vì họ muốn Strauss-Kahn phải bị thiệt hại , bởi ông là một thành viên giàu có của bọn tập đoàn công ty và là giám đốc cơ sở Qũy Tiền Tệ Quốc Tế (IMF) đã làm cho những người nghèo ở Hy Lạp, Ireland, và Tây Ban Nha bị bóc lột trả tiền cho những sai lầm của người giàu.  Ông định nghĩa thế nào là sự "giả định vô tội" vậy?  Bất cứ thành viên nào của bọn tập đoàn công ty cầm quyền mà lại có thể vô tội được sao?  Một đọc giả cực tả thậm chí còn viết rằng tôi là "ngựa quen đường cũ", và rằng bập bẹ của tôi về giả định vô tội đã chứng minh rằng tôi vẫn còn y nguyên một tên tôn sùng lảnh tụ Reagan luôn bảo vệ bọn giàu có bất kể những hậu quả tội ác của bọn chúng.
Nó rõ ràng không gây ra sự suy nghĩ có giá trị nào đến nhóm bênh vực nữ quyền, nhóm cánh hữu, hoặc nhóm cánh tả để họ tự hỏi rằng nếu một thành viên mạnh mẽ của tập đoàn công ty như họ cho rằng Strauss-Kahn là một, có thể bị từ chối những qui tắc luật pháp của sự giả định vô tội, thì việc gì sẽ xẩy ra cho số phận của họ khi chính họ ở vào trường hợp là một tình nghi phạm tội như Strauss-Kahn?
Độc lập suy nghĩ không phải là một khái niệm mà nhiều người Mỹ cho là thông thường hoặc đầy đủ.  Hầu hết họ muốn thấy những cảm xúc của họ được vuốt ve, được nghe nói những gì họ muốn nghe.  Được biết rõ rằng những gì họ từng nghĩ là đúng.  Công việc của một nhà văn là để xác nhận những điều đó, và nếu một nhà văn không viết được thế, thì anh ta là, một kẽ tùy thuộc vào hệ tư tưởng của người đọc, một người ghét phụ nữ, một tên gần như cộng sản, hoặc một cộng tác viên phát xít.  Tất cả sẽ đồng ý rằng hắn là một tên chó đẽ không tốt.
Như tôi đã viết rồi một thời gian trước đây, việc tôn trọng sự thật đã ngã gục và kéo sập tất cả mọi thứ  xuống theo với nó luôn.


Đông Sơn phỏng dịch 
(nguồn : http://duyviet.org/?q=node/630&page=show)

http://www.informationclearinghouse.info/article28178.htm
Does ‘merika have a culture?

By Paul Craig Roberts

May 24, 2011 "Information Clearing House" ---- - The culture of the United States is said to be a youth culture, which is defined in terms of entertainment: sex, rock music or its current equivalent, violent video games, sports, and TV reality shows. This culture has transformed the country and appears on the verge of transforming the rest of the world. There are even indications that secularized Arab and Iranian youth can’t wait to be liberated and to partake of this culture of porn-rock.

America’s former culture--accountable government, rule of law and presumption of innocence, respect for others and for principles, and manners--has gone by the wayside. Many Americans, especially younger ones, are not aware of what they have lost, because they don’t know what they had.

This was brought home to me yet again by some reader responses to my recent columns in which I pointed out that Strauss-Kahn, the IMF director (now former) accused of sexually assaulting a hotel maid, was denied the presumption of innocence. I pointed out that the legal principle of innocent until proven guilty was violated by the police and media, and that Strauss-Kahn was convicted in the media not only prior to trial but also prior to his indictment.

From readers’ responses I learned that there are people who do not know that a suspect is innocent until proven guilty by evidence in a public trial. As one wrote, “if he wasn’t guilty, he wouldn’t be charged.” Some thought that by “presumption of innocence” I was saying that Strauss-Kahn was innocent. I was accused of being a woman-hater and received feminist lectures. Some American women are more familiar with feminist mantras than they are with the legal principles that are the foundation of our society.

Many males also confused my defense of the presumption of innocence with a defense of Strauss-Kahn, or if they knew about “innocent until proven guilty,” didn’t care. Right-wingers wanted Strauss-Kahn out of the picture because he was the socialist party candidate likely to defeat the American puppet, Sarkozy, in the French presidential election. With Sarkozy, Washington finally has a French president who has abandoned all interest in an independent or semi-independent French foreign policy. Didn’t I realize that if we lost Sarkozy, the French might revert to not going along with our invasions, as they refused to do when we had to get Saddam Hussein? With Sarkozy, the French are doing our bidding in Libya. Why in the world did I think Strauss-Kahn and some silly doctrine like the presumption of innocence were more important than French support for our wars?

Many left-wingers were just as indifferent to a legal principle that protects the innocent. They wanted Strauss-Kahn’s blood, because he is a rich member of the establishment and as IMF director had made the poor in Greece, Ireland, and Spain pay for the mistakes of the rich. What did I mean, “presumption of innocence”? How could any member of the ruling establishment be innocent? One left-winger even wrote that I had “reverted to type,” and that my babbling about presumption of innocence proved that I was still a Reaganite defending the rich from the consequences of their crimes.

It evidently did not cause the feminist, the right-wing or the left-wing to wonder that if such a powerful member of the establishment, as they regard Strauss-Kahn to be, can be denied the presumption of innocence, what would be their fate?

Independent thought is not a concept with which very many Americans are familiar or comfortable. Most want to have their emotions stroked, to be told what they want to hear. They already know what they think. A writer’s job is to validate it, and if the writer doesn’t, he is, depending on the ideology of the reader, a misogynist, a pinko-liberal commie, or an operative for the fascist establishment. All will agree that he is a no good SOB.

As I wrote a while back, respect for truth has fallen and taken everything down with it.

Không có nhận xét nào: